Chủ đề
CHÀO MỪNG QUÝ VỊ ĐÃ GHÉ THĂM TRANG NHÀ. CHÚC QUÝ VỊ AN VUI VỚI PHÁP BẢO CAO QUÝ !
Đang tìm kiếm, tôi chợt thấy một cuố sách được bọc da rất cẩn thận. Tôi mở ra xem và thấy ba con tem thời trước giải phóng nằm kẹp ngay trang đầu.
Chả là tôi thích chơi tem, hơn nữa lại là tem cũng đã lâu, lại không có dấu bưu điện nên cũng chẳng có giá trị gì về thương mại. Dẫu sao tôi cũng lấy ra một cách thoải mái cho vào túi quần ngay trước mắt người chủ hiệu sách vì tôi nghĩ nó không là thành phần của cuốn sách. 

Khi con tem chưa kịp chạm đáy túi quần thì người chủ tiệm đã nói: "Anh đưa cái đó đây. Vào tiệm sách là những người trí thức mà. Mời anh ra khỏi đây". Anh chỉ nói vừa đủ tôi nghe. Tôi chẳng biết điều gì sẽ xảy ra nếu như anh làm toáng lên với đầy đủ quyền hạn của mình. Anh bảo tôi: "Nó chẳng đáng là gì, nhưng người ta không thể làm thế được".

Tôi không bước ra khỏi tiệm ngay mà lấy một cuốn sách giá 10.000 đồng để có cớ tiếp xúc với anh một lần nữa để xin lỗi anh, để cám ơn anh về bài học quí giá. Anh dịu nét mặt như một cử chỉ tha thứ và lấy tiền cuốn sách 8.000đồng.

Tôi bước ra khỏi tiệm với nỗi lòng xao động, quả thực đã lâu nay tôi cố gắng rèn luyện cho mình cái đức, cố gây thiện cảm với mọi người. Tôi đã cố gắng bao ngày như người lịch lãm, văn minh. Nhưng hôm nay, chỉ một cử chỉ nhỏ mà trong giây lát tôi đã có thể trở thành kẻ...

Tôi cám ơn anh! Cám ơn anh chủ hiệu sách cũ đã cho tôi một bài học mà chẳng dễ gì tôi hiểu được khi đọc trên sách báo: rèn luyện nhân đức là chuyện một đời người, nhưng đánh mất nó thì dễ biết bao!