Chàng thư sinh vừa vẩy thêm rượu vừa hỏi: “Tại sao các ngươi không luân hồi?” Một con quỷ nói: “Những người làm việc thiện thì đều đã chuyển sinh hết rồi. Những kẻ tội ác tày trời thì đều bị đọa xuống địa ngục chịu trừng phạt. Mười ba người chúng tôi, bốn người sau khi chịu tội xong sẽ được luân hồi; chín người còn lại, do nghiệp báo trầm luân nên không thể luân hồi nữa.”
Chàng thư sinh tò mò hỏi: “Tại sao các ngươi không sám hối cầu giải thoát?” Một con quỷ trả lời: “Người ta phải sám hối lúc còn sống. Sau khi chết thì không còn sám hối được nữa.”
Chàng thư sinh dốc bình rượu xuống, tỏ ý là rượu đã uống cạn sạch rồi. Lũ quỷ đều loạng choạng rời đi. Một con trong đám quỷ quay đầu lại căn dặn: “Ngạ quỷ được uống rượu ngon như thế, chẳng có gì để báo đáp lại nhà ngươi, chỉ có một câu này tặng ngươi thôi – nếu có sám hối thì nhất định phải làm lúc còn sống!”
(Theo “Duyệt vi thảo đường bút ký”)