Chủ đề
CHÀO MỪNG QUÝ VỊ ĐÃ GHÉ THĂM TRANG NHÀ. CHÚC QUÝ VỊ AN VUI VỚI PHÁP BẢO CAO QUÝ !
Chiều nào cũng vậy, vào lúc 6 giờ tối là xe rác lại leng keng và tôi lại nháo nhào chạy bổ xuống 5 tầng cầu thang để bỏ bao rác của gia đình. Một lần, chồng tôi cằn nhằn: “Mấy con xe rác rất quái gở. Cứ vào giờ nấu cơm là leng keng gọi rác. Người ta đang bận tay nấu nướng phải bỏ mà chạy theo đổ rác”

Tôi không thích chồng tôi gọi họ là “con” liền phản đối: “Mấy cô ấy cũng xấp xỉ bốn chục tuổi rồi, đừng gọi họ thế”. Lập tức lão gằn giọng: “Vậy từ nay tôi phải gọi họ là bà nhé. Dào ơi! Công nhân lao động chứ có gì mà phải bà với ông như thể những người sang trọng. Ở công ty tôi á? Mấy bà lao công thì chẳng là cái gì”. Nói thế mà từ hôm ấy lão gọi họ là bà thật. “Mấy bà leng keng gọi đấy. Em đi đổ rác đi”, “Em nhớ nhắc mấy bà rác đánh kẻng nhỏ thôi kẻo trẻ con người già giật mình”. Biết thừa chồng gọi mỉa họ nên tôi rất khó chịu. Nhưng tôi chẳng ra lời kẻo lão lại khùng.

Một hôm vào ngày cắt băng khánh thành một công trình giao thông lớn của công ty, chồng tôi trở về với bó hoa tươi rực rỡ và đưa tôi đặt cả vào lọ. Ngày hôm sau, lão trở về với bộ mặt hốt hoảng: “Em có thấy cái phong bì nào vương ra nhà, bên ngoài ghi: Công ty Nói Là Làm chúc mừng ngày khánh thành không?”. Tôi trả lời không. Lão tỏ ra rất bồn chồn, lo lắng: “Đêm khuya hôm ấy anh soát kỹ cả tập phong bao quà chúc mừng, không có cái bì nào của Công ty Nói Là Làm. Vậy mà hôm nay họ đánh tiếng trong phong bì có 20 triệu, biếu anh 10 triệu và 2 Phó Giám đốc 10 triệu. Hay là họ nhét vào bó hoa nhỉ?”. Tôi bảo: “Nếu thế thì hoa héo em vứt vào xe rác tối qua rồi”. Tức thì chồng tôi kêu lên đau đớn: “Vậy rơi vào tay mấy mụ xe rác rồi! Mất toi mấy chục triệu rồi!”. Tôi bảo để chiều nay tôi hỏi cho. Nhưng chồng tôi nói gay gắt: “Đừng có mơ mà hỏi. Nếu nhặt được, còn lâu họ mới trả”.

Tôi đang nấu cơm thì có tiếng chuông gọi cửa. Chồng tôi đang ngồi xem truyền hình đành ra mở. “Cháu chào bác. Cháu là công nhân vệ sinh ở khu vực dân cư mình…”. Cô công nhân vừa nói đến đó, chồng tôi đã xua và gọi vợ: “Thôi, thôi… Này em ơi ra đóng tiền vệ sinh, các cô ấy đến thu”. Cô công nhân gom rác vội bảo: “Ấy bác ơi, không phải vậy. Cháu đến gửi lại bác cái phong bì bác để quên trong bó hoa vứt ngoài thùng rác tối qua”. Ối giời, chồng tôi đang quay vào, nghe thế liền quay ra ngay. “Sao chị biết phong bì này của tôi, khi nó không đề tên tôi?”. Chồng tôi giơ vội hai tay đỡ chiếc phong bì và hỏi. Cô công nhân tươi tắn nói ngay: “Bác ơi, thật ngại quá, bình thường em rất có cảm tình với vợ của bác, hai chị em không nói là thân thiết nhưng tình cảm cũng không đến nỗi”.

Nói rồi cô công nhân gật đầu nháy mắt với tôi rồi đi làm nhiệm vụ gom rác tiếp. Chồng tôi cầm chiếc phong bì dày cộm trên tay mà không nguôi cảm xúc. Bất chợt ông thốt lên: “Họ xứng đáng gọi là bà quá. Chỉ là công nhân môi trường đô thị mà rất có có văn hóa. Từ nay đừng coi thường họ!”.