Mẹ à ! Đêm nay con không ngủ được , con nhớ tới mẹ và gia đình mình . Cách đây mấy hôm thôi con vẫn ở bên mẹ và chỉ ngủ với mẹ đúng một tối thôi . Trong đêm tối của ngày gần rằm con nhìn ánh mắt mẹ ngủ , ánh mắt của những sự lo âu về gia đình và sự lo âu lớn nhất là con và anh.
Nhìn mẹ con nhớ ngày xưa , cái ngày còn học phổ thông mẹ thường hay chửi mắng, đánh đòn con. Sao cái ngày đó con ghét mẹ đến thế, nhất là những lúc con lười học, đi chơi khuya.
Ngày đó con ham chơi tới nỗi bỏ quên mọi thứ, mẹ chửi con là đứa lông bông. Có lần con giả vờ học rồi đóng cửa trốn đi chơi bị mẹ phát hiện. Hôm đó mẹ tìm con cả đêm. Mẹ cầm theo một cái roi thật to, khi vừa nhìn thấy con mẹ đã đuổi đánh con chạy bạt mạng.
Những lần như vậy con được mẹ cho ăn no đòn, con ghét mẹ vô cùng. Khi mẹ khuyên con học nhưng con không nghe lời vì cứ nghĩ học để cho ai, học làm gì?
Những lần họp phụ huynh tim con đập thình thình. Sau mỗi buổi họp đó cái con nhận được là những câu chửi mắng và trận đòn đau điếng. Con ham chơi bỏ bê học tập đến nổi trượt cả kỳ thi tốt nghiệp cấp 3. Lúc đó mẹ tiều tụy, ra đường không dám nhìn ai.
Mẹ à, con đã làm mất mặt con trước bạn bè, hàng xóm. Con nông nổi không thèm suy nghĩ cho mẹ và những việc mẹ làm tất cả chỉ vì con. Sao con ngốc thế nhỉ. Con may mắn được sống trong tình yêu thương của mẹ nhưng lại không biết và cố gắng giãy giụa, trốn ra khỏi cái tổ ấm đó.
Trái tim già của mẹ nồng ấm, yêu thương nhưng ngày càng đau đớn vì con. Mẹ không còn chửi con nữa thay vào đó là động viên con học lại một năm. Kể từ ngày đó con cũng bắt đầu suy nghĩ chín chắn hơn.
Sau một năm cố gắng cuối cùng con cũng cầm được tấm bằng tốt nghiệp cấp 3 trên tay. Con tạm biệt mẹ để ra Hà Nội học, thấm thoát cũng đã 4 năm rồi mẹ nhỉ. Những tháng đầu mẹ gửi tiền đều đặn cho con ăn học. Thương mẹ và biết hoàn cảnh gia đình mình khó khăn nên con bắt đầu tìm công việc làm thêm để mẹ không phải bận tâm nhiều về con.
Con giờ cũng đã lớn hơn xưa rồi mẹ nhỉ. Không biết ăn của mẹ bao nhiêu tấn lúa, bao nhiêu công sức của mẹ. Chỉ cần con muốn gì mẹ cũng cố gắng đáp ứng. Con biết mẹ đã vất vả vì chúng con rất nhiều, nhiều lúc con muốn được về bên mẹ, con nhớ những trận đòn roi của mẹ lắm, mẹ ơi.
Ngày 24/8 mẹ gọi con về vì chuyện của anh. Về tới đầu ngõ con đã nhìn thấy mẹ đứng đợi ở cửa. Trong bữa cơm hôm đó mẹ kể cho con chuyện xảy ra ở nhà, chuyện cha hay say rượu, chuyện anh trai phát bệnh... Con biết hết mẹ à.
Con thương mẹ nhiều lắm, đáng ra ở tuổi xế chiều mẹ phải được hưởng thụ cuộc sống an nhàn, hạnh phúc bên chồng con. Nhưng mẹ vẫn phải lăn lộn với cuộc đời để lo cho anh em chúng con. Ở cái tuổi 24 nhưng con vẫn chưa thể thoát khỏi vòng tay rám nắng của mẹ. Trong mắt mẹ con vẫn là “em cu” bé bỏng.
Những ngày nuôi anh ở bệnh viện con mới biết gánh nặng lên bờ vai mẹ quá lớn, cộng vào đó là cha nữa. Nhưng lúc bình thường thì không sao, nhưng những lúc cha say rượu lại chửi và đuổi mẹ. Nhìn thấy mẹ vậy con đau lắm mẹ ạ.
Nhiều lúc mẹ nói: “Tao mà không thương hai đứa bay thì tao đã cao chạy xa bay rồi”. Nhưng mẹ đã không thể làm vậy, bởi mẹ biết nếu thiếu bàn tay đảm đang, chăm sóc của mẹ thì chúng con không thể nên người được.
Bây giờ khi con đã khôn lớn, đã không để mẹ phải lo lắng nhiều nhưng mấy năm nay chuyện của anh trai làm mẹ tiều tụy nhiều quá. Mẹ chạy ngược xuôi khắp nơi để lo chữa bệnh cho anh. Nếu không có bàn tay chăm sóc của mẹ chắc có lẽ anh ấy đã không còn trên cõi đời này.
Con không biết cuộc đời bể dâu này còn kéo dài bao lâu nữa, con sợ mẹ gục ngã. Sợ một ngày không còn ai yêu thương, lo lắng cho mình nữa. Con rất muốn nói lời xin lỗi với mẹ, muốn báo hiếu cho mẹ nhưng con vẫn chưa làm được gì. Trong ngày vu lan báo hiếu vừa qua con cũng không nói một lời nào với mẹ, không câu hỏi thăm hay món quà nhỏ để làm mẹ vui lòng. Con bất hiếu lắm phải không mẹ.
Con thương và nhớ mẹ nhiều lắm, mẹ cố gắng lên mẹ nhé. Rồi có ngày con sẽ làm cho mẹ được mở mặt, nở mày với hàng xóm, láng giềng. Và con cũng xin lỗi mẹ thật nhiều, mẹ đừng bao giờ giận con nữa mẹ nhé.