Câu chuyện này, khi ở tại Kỳ Viên, bậc Ðạo sư đã kể về thần
thông song hành. Câu chuyện này và câu chuyên từ thiên giới xuống sẽ được trình
bày trong Chương mười ba, Tiền thân Sarabhamiga (số 483).
Sau khi thị hiện thần thông song hành, từ thiện giới, bậc
Chánh Ðẳng Giác đi xuống thành Sankassa. Trong ngày đại lễ Tự tứ, với một đoàn
tùy tùng đông đảo, Ngài đi vào Kỳ viên. Các Tỷ-kheo đang ngồi họp ở Pháp đường,
tán thán đức hạnh bậc Ðạo Sư, nói:
- Này các Hiền giả, Như Lai không có ai sánh bằng. Không một
ai khác có thể mang được gánh nặng như đức Như Lai. Sáu ngoại đạo sư nói: Chúng
ta sẽ thị hiện thần thông, chúng ta sẽ thi thố thần thông! Tuy nói vậy, họ
không thị hiện được thần thông nào. Ôi, bậc Ðạo Sư thật không ai sánh bằng!
Bậc Ðạo Sư đến và hỏi:
- Này các Tỷ-kheo, nay các ông ngồi họp ở đây bàn chuyện gì?
- Bạch Thế Tôn, không có gì khác ngoài chuyện tán thán đức hạnh
Thế Tôn.
Bậc Ðạo Sư nói:
- Này các Tỷ-kheo, nay ai sẽ mang gánh nặng do Ta mang?
Trong thời quá khứ, khi Ta sanh làm thú vật, cũng không một ai so sánh với ta
được.
Nói vậy xong, bậc Ðạo Sư kể câu chuyện quá khứ.
*
Thuở xưa, khi vua Brahamadatta trị vì ở Bà-la-nại, Bồ-tát
sanh làm một con bò. Khi bò còn là nghé, những người chủ sống trong nhà một bà
già, đem Bồ-tát cho bà để giải quyết tiền ở trọ. Bà nuôi dưỡng Bồ-tát như con
ruột, cho Bồ-tát ăn cháo và cơm. Bồ-tát được gọi là Con bò đen của bà già. Lớn
lên, Bồ-tát có sắc lông đen láng, thường đi với các con bò hiền thiện trong
làng. Trẻ con ở làng thường nắm sừng, nắm tai, đeo cổ, nắm đuôi bò chơi đùa và
ngồi trên lưng bò.
Một hôm, Bồ-tát nghĩ: "Mẹ ta sống khổ cực, xem ta như
con đẻ, nuôi dưỡng ta rất khó khăn. Vậy ta hãy làm ra tiền để giải thoát bà cụ
khỏi đời khổ cực này".
Từ đó trở đi, Bồ-tát cố gắng tìm cho ra tiền. Một hôm người
chủ trẻ của một đoàn lữ hành với năm trăm cỗ xe đi đến một khúc sông cạn rất gồ
ghề. Các con bò của người ấy không thể kéo các cỗ xe qua được. Những con bò của
năm trăm cỗ xe được cột vào cáng xe liên tục với nhau cũng không thể kéo một cỗ
xe qua được.
Lúc ấy Bồ-tát đang đi với các con bò làng, đến gần khúc sông
cạn. Người chủ trẻ của đoàn lữ hành biết đánh giá loài bò, đang tìm trong những
con bò này xem con nào giống tốt có thể kéo những cỗ xe của mình qua được. Thấy
Bồ-tát, biết con bò giống tốt này sẽ có thể kéo được những cỗ xe, người ấy liền
hỏi những người chăn bò:
- Này bạn, ai là chủ con bò này? Nếu tôi cột nó vào những cỗ
xe và nó kéo qua được, tôi sẽ trả tiền thuê!
Các người chăn bò ấy nói:
- Hãy bắt và cột nó vào! Tại chỗ này, không có ai là chủ con
vật!
Người chủ trẻ cột dây vào mũi bò kéo đi, nhưng con bò không
di động. Theo truyền thuyết, Bồ-tát không đi khi chưa được trả giá. Người chủ
trẻ của đoàn lữ hành, biết được ý định của con bò và nói:
- Này chủ đàn, ta sẽ trả cho ông một ngàn đồng, tiền thuê
kéo năm trăm cỗ xe, mỗi cỗ xe kéo qua được trả hai đồng!
Lúc ấy, Bồ-tát mới chịu đi. Người ta cột bò vào những cỗ xe.
Với một cái kéo mạnh, bò đã kéo bổng chiếc xe đầu tiên và đặt lên bờ kia. với
phương cách như vậy, bò kéo tất cả cỗ xe qua. Người chủ trẻ của đoàn lữ hành chỉ
trả một đồng cho mỗi chiếc xe, và cột một gói năm trăm đồng treo ở cổ Bồ-tát. Bồ-tát
suy nghĩ: "Người này không trả cho ta tiền thuê như đã quyết định. Nay ta
không cho nó đi!". Rồi Bồ-tát đứng chặn đường trước cỗ xe, và dầu đoàn lữ
hành cố gắng dắt xe đi, cũng không thể dắt được. Người chủ trẻ của đoàn lữ hành
suy nghĩ: "Hình như nó biết ta trả thiếu tiền thuê!". Bèn gói một
ngàn đồng trong bọc, cột ở cổ Bồ-tát và nói:
- Ðây là tiền thuê của người đã kéo qua.
Bồ-tát mang gói tiền liền đi đến bà mẹ. Trẻ con trong làng
thấy một vật gì đeo ở cổ bò đem của bà cụ, bèn chạy đến gần Bồ-tát. Nhưng Bồ-tát
đuổi chúng chạy xa, rồi đến gần bà mẹ. Vì đã kéo qua năm trăm cỗ xe, Bồ-tát hết
sức mệt mỏi với đôi mắt đỏ kè. Bà cụ thấy gói một ngàn đồng ở cổ Bồ-tát, liền
kêu lớn:
- Này con thân, tiền này con lấy được ở đâu?
Rồi hỏi những đứa trẻ chăn bò, và biết được câu chuyện, bà
nói to:
- Này con thân, ta đâu có muốn sống nhờ tiền công con làm được.
Sao con lại chịu khổ nhọc như vậy?
Nói xong, bà lấy nước nóng tắm cho con vật, thoa dầu toàn
thân, cho uống nước và cho bò ăn đủ loại đồ ăn thích hợp. Bà sống với Bồ-tát
cho đến khi mạng chung rồi đi theo nghiệp của mình.
*
Bậc Ðạo Sư nói:
- Này các Tỷ-kheo, không phải chỉ nay Như Lai không có ai
sánh bằng. Trong thời quá khứ, cũng không có ai sánh bằng.
Sau khi thuyết pháp thoại này xong, bậc Chánh Ðẳng Giác đọc
bài kệ:
Với gánh nặng phải mang,
Với khúc sông phải qua,
Chúng cột con bò đen,
Bò đi kéo gánh nặng!
Như vậy, Ngài nêu rõ:
- Này các Tỷ-kheo, khi ấy, chỉ có con bò đen kéo được gánh nặng.
Thế Tôn kết hợp hai câu chuyện với nhau và nhận diện Tiền
thân như sau:
- Lúc ấy, bà cụ là Uppalavannà (Liên Hoa Sắc), còn con bò
đen của bà là Ta vậy.