Nhiều
người càng cố gắng truy tầm hạnh phúc thì nó lại càng trở nên xa vời
đối với họ, trong khi nhiều người khác đã nắm sẵn hạnh phúc trong tay
nhưng lại thả mồi bắt bóng để rồi cuối cùng hạnh phúc cũng vuột khỏi tầm
tay.
Sự
thật, hạnh phúc không hoàn toàn tùy thuộc nơi tiền tài, danh vọng mà
con người đã phí sức đạt cho bằng được. Thực tế chứng minh, lắm người đã
lên đến tột đỉnh của danh vọng hay đã thành công trong việc tạo lập một
gia sản to lớn, nhưng vẫn sống một đời sống bất an, vô vị.
Hạnh-phúc
đâu phải xa vời với chúng ta đến thế, chỉ cần hướng tâm về với chủ thể
để khai thác một nguồn hạnh phúc bất tận đang sẵn sàng chờ đợi ở nội
giới mà chúng ta lãng quên để chạy theo ngoại cảnh.
Muốn
khai thác nguồn hạnh phúc nội tại đó chúng ta phải biết một số nguyên
tắc căn bản khả dĩ tạo điều kiện tất yếu cho một đời sống an lành. Những
yếu tố tiên quyết đó là gì ?
Kiểm soát nội tâm
Tâm
hồn của con người có khả năng chi phối thể xác. Vì thế, tâm chấp chứa
những niệm bất thiện thì thật là một điều đại họa, lắm khi có thể giết
chết cả một đời người. Ngược lại, nếu an trụ trong Chánh-niệm, Chánh
tinh tấn, Chánh tư duy thì tâm có khả năng đem lại cho chúng ta một đời
sống hạnh phúc, lành mạnh.
Không
nên để cho trí phán đoán của chúng ta mang nhiều thành kiến, cố chấp.
Hầu hết những phán đoán hay quyết định trong lúc bực tức hay khi hứng
khởi bồng bột sẽ làm cho chúng ta ân hận về sau. Phải giữ tâm bình tĩnh
và suy xét kỹ càng thì phán đoán mới không thiên lệch.
Đức Phật dạy: "Không một kẻ thù nào nguy hiểm cho con bằng tâm dục vọng, lòng oán thù và tính ganh tị của con". Thật vậy, chỉ khi nào tâm được rèn luyện và phát triển theo đúng chánh đạo thì mới đem lại lợi ích cho mình và tha nhân.
Tâm
trầm lặng không có nghĩa là yếu mềm, tiêu cực. Thái độ trầm tĩnh của
một người chứng tỏ họ là tri thức. Vì khi gặp một hoàn cảnh cam go, nan
giải mà vẫn không lo âu bối rối thì thật không phải dễ. Sự trầm lặng đó
hẳn có một sức mạnh vô song mà bất kỳ trong mọi hoàn cảnh cũng không thể
lay chuyễn được. Đó là điều kiện tiên quyết cho một đời sống hạnh phúc,
đúng như một danh ngôn Pháp đã nói: "Sự yên lặng và bình an của tâm hồn ngọt ngào hơn các lạc thú".
Hành động sáng suốt
Điều
quan trọng không phải là tiền tài, sức lực, học vấn, tài năng mà chính
là biết cách sử dụng, và sử dụng đúng lúc, đúng chỗ những khả năng đó để
đem lại hạnh phúc cho mình và đồng loại. Vì nếu dùng sai những khả năng
sẵn có của mình thì chỉ làm cho mình thêm sa đọa.
Chúng
ta phải dũng cảm để biết cái nhu nhược của mình, phải can đảm để biết
chỗ hèn nhát của mình, phải bất khuất khi thất bại và khiêm nhường khi
chiến thắng. Phải luôn luôn giác tỉnh, sáng suốt để không có những hành
động ngông cuồng, mù quáng.
Nhiều
người bỗng nhiên phát tài, hoặc thừa hưởng một gia sản to lớn của cha
mẹ để lại nhưng họ không biết gìn giữ, phát triển hoặc xử dụng thế nào
cho hợp lý, và vì thế chẳng bao lâu gia tài bị tiêu pha hoang phí cho
đến khi kiệt tận. Thường thường những của cải không do mồ hôi nước mắt
của mình tạo ra thì không có giá trị đích thực. Phải biết sử dụng tài
sản đúng mức cho mình và đôi khi vì lợi ích của kẻ khác.
Cũng như tài sản, sức mạnh, học lực, tài năng phải được xử dụng đúng chỗ, đúng lúc thế nào để được lợi ích cho mình và tha nhân.
Cải tiến chính mình cho thích ứng với hoàn cảnh
Chúng
ta đang sống trong một thế giới luôn luôn bị biến đổi, nhưng ít ai nhận
chân ra được thực trạng đó. Chúng ta không nên cố chấp vào truyền
thống, tập tục hay tín ngưỡng được truyền lại từ các bậc tiền nhân chỉ
vì nghĩ rằng: "Xưa bày nay làm". Nếu mọi người đều có óc thiển cận như
thế thì làm thế nào xã hội có thể tiến hóa được. Có nhiều truyền thống
từ ngàn xưa để lại mà không lỗi thời vì luôn luôn thích ứng với xã hội
mới. Nhưng không phải vì thế mà các bậc phụ huynh câu nệ và bắt con mình
giữ đúng mọi tập tục cổ truyền.
Hãy
để cho thế hệ hậu lai theo kịp đà tiến hóa của xã hội miễn là không quá
lố đến vượt qua khỏi giới hạn luân lý căn bản. Như thế chúng ta nên
tránh một cuộc xung đột giữa hai cực đoan của nhóm người bảo thủ và duy
tân. Vì cả hai đều là chướng ngại vật cho một sự tiến hóa trung dung tất
yếu của xã hội con người.
Tiến
bộ trung dung tức là phải chấp nhận một số truyền thống chân chính làm
nền tảng hay làm yếu tố hướng dẫn cho mọi trào lưu tiến hóa của xã hội.
Có như thế thì xã hội của chúng ta mới không bị cứng đọng mà cũng không
tiến quá nhanh đến độ sa chân vào hố thẳm.
Mỗi
người là một phần tử tạo thành xã hội, nên phải chịu một phần trách
nhiệm về những thăng trầm, tấn thối của xã hội trong đó mình đang sống.
Chúng ta phải tự hỏi là đã làm được gì để đóng góp vào trật tự tiến hóa
của nhân loại. Đó chính là yếu tố nung đúc tinh thần sáng tạo thay vì tự
mãn với những gì đã có.
Mặt
khác, ai cũng hiểu rằng "bá nhân bá tính" nên chúng ta không thể sửa
đổi mọi người cho hợp với ý mình, lại càng không thể san bằng mọi chông
gai hiểm trở để bước những bước thật êm ái trên đường đời. Ai ra khỏi mà
không mong trời yên biển lặng, nhưng tốt hơn hết là họ nên luyện tập
mọi khả năng thích ứng hầu đối phó với phong ba bão táp xảy đến bất cứ
khi nào.
Người
muốn bước những bước êm đềm trên đường đày chông gai phải mang vào chân
một đôi giày an toàn; cũng thế muốn có được một đời sống an vui tự tại
phải biết cách chế ngự lục căn để sẳn sàng đối phó và thích ứng với mọi
hoàn cảnh mà không bị lôi cuốn hay vướng mắc.
Khiêm nhường
Người
trí thức lấy khiêm tốn để đo cái sở tri và cái sở bất tri của mình, nhờ
thế họ biết được chỗ khiếm khuyết để bổ túc và kiến thức của họ luôn
luôn được mở rộng. Tự mãn là một trở ngại lớn lao trong việc tự rèn
luyện bản thân.
Chính
Đức Phật đã làm cho mọi người ngạc nhiên và kính phục khi Ngài từ bỏ
vương quyền của mình để sống một nếp sống từ tốn; và khi Ngài trở thành
bậc thánh nhân Ngài vẫn không bao giờ tự xưng là giáo chủ. Giáo huấn của
Ngài không bao giờ có vẻ tự đắc, tự phụ.
Nhờ
khiêm nhường ta không những học được những điều hay lẽ đẹp ở người mà
còn không bị người ganh tị, tật đố. Một người tài cao như Hàn Tín thật
hiếm có, nhưng vì tính tự cao tự đại nên phải hứng chịu một hậu quả thảm
khốc về sau. Trái lại, Trương Lương tuy tài cao mà khiêm tốn nên luôn
luôn được quí trọng và nhờ thế ông đã sống một đời sống thật thanh nhàn
an lạc.
Tiết kiệm thì giờ
Thì
giờ quả là quí báu hơn cả vàng ngọc, vì một ngày ta chỉ có 24 tiếng
đồng hồ chứ không thể mua thêm được một giây một phút dù với bất cứ giá
nào. Một đời người thật quá ngắn ngủi để cho ta có thể hoàn thành được
lý tưởng của mình. Các nhà học giả khi đến tuổi về chiều vẫn còn cảm
thấy chưa học hỏi được bao nhiêu. Nên họ ước sao cho ngày tháng dài ra
để cho thêm thì giờ học hỏi nghiên cứu.
Nhưng
trái lại, nhiều người đã không sống trọn vẹn 24 tiếng đồng hồ một ngày
để làm những việc đáng làm. Họ tiêu pha thì giờ trong những câu chuyện
ngồi lê đôi mách hoặc lo âu cho tương lai, hối tiếc quá khứ mà không
biết rằng mình đã đánh mất giây phút quí báu nhất là hiện tại -- giây
phút ngắn ngủi mà ta thực sự hiện hữu trong cuộc đời -- cho đến khi giây
phút quí báu đó vượt khỏi tầm tay rồi mới than van hối tiếc.
Nếu
bất cứ một giây phút hiện tại nào cũng được xử dụng hợp lý thì quá khứ
có gì đáng nuối tiếc và tương lai chắc chắn phải tươi đẹp huy hoàng.
Tiêu phí thì giờ không những làm hại chính mình mà đôi khi còn làm mất
thì giờ của kẻ khác.
A. De Gasparin nói rằng: "Giữa
cái dĩ vãng đã thoát khỏi tay chúng ta và cái tương lai mà ta không thể
biết rõ, còn lại cái hiện tại nói rõ bổn phận của ta."
Chúng
ta phải thực hiện những gì có thể thực hiện được ngày hôm nay, chứ
không nên để đến ngày mai. Đừng để cho giây phút hiện tại quí báu này
trôi qua một cách vô vị, trong khi những bổn phận đáng làm lại bị lãng
quên hoặc hẹn lại một ngày ở tương lai chưa chắc sẽ đến với ta.
Boileau cũng bảo rằng: "Hãy giục giã lên, thời gian trôi và lôi cuốn chúng ta theo, chính cái lúc mà tôi nói đây chưa chi đã đi vào quá khứ."
Vì quá khứ chỉ là giấc mộng và tương lai nào ai biết chắc sẽ ra sao nên
ta phải sống và phải tiết kiệm từng giây, từng phút trong hiện tại này.
Kiên nhẫn và chịu đựng
Hãy
kiên nhẫn đối với tất cả mọi người. Sân hận chỉ đưa đến một ngõ cụt
không lối thoát. Tâm sân hận không những chỉ làm tổn thương người khác
mà còn làm hại chính mình, vì nó gây xáo trộn cho đời sống tâm-vật-lý
của ta. Một lời nói bất nhã không dằn được trong khi tức giận cũng như
một mũi tên đã lìa khỏi cung, khi đã gây thương tích cho người khác, thì
khó có thể tha thứ được dù có ngàn lần ăn năn hối lỗi cũng đã muộn rồi.
Tục ngữ có câu "No mất ngon, giận mất khôn".
Thật vậy khi nóng giận ta dễ trở thành mù quáng. Vì thế kẻ thù ta chiến
đấu không phải ai khác mà là lòng sân hận của mình. Tâm ta vừa là bạn
đồng minh, cũng vừa là kẻ thù nguy hiểm nhất. Chúng ta phải chiến đấu để
tận diệt kẻ thù nội tuyến Tham, Sân, Si này bằng Giới, Định và Huệ.
Hãy nhớ rằng "Một sự nhịn, chín sự lành" đúng như người xưa đã từng kinh nghiệm và dạy lại cho chúng ta.
Dĩ ân báo oán
Muốn
thắng địch thủ trước hết ta phải tiêu diệt kẻ thù nội tuyến nguy hiểm
hơn, là tâm sân hận của chính mình. Mặt khác, nếu chúng ta bối rối, và
hành động mất bình tĩnh trước kẻ thù tức là ta vô tình mắc bẫy của họ.
Nếu
ta học được điều hay lẽ đẹp ở bạn bè thì sao chúng ta lại không học
được một vài bài học quí giá nơi kẻ thù nghịch? Đâu phải bất cứ ai thù
nghịch với ta đều là xấu cả, họ chắc phải có vài đức tính khả kính mà
đôi khi ta lại không có. Một người có điểm khả kính như thế đáng lẽ ta
phải kết bạn cầu thân hơn là chỉ vì một lầm lỗi của họ mà xem họ như kẻ
thù.
Phương
pháp tốt đẹp hơn cả là lấy lòng từ ái để đáp lại kẻ đối nghịch. Mới
nhìn, xem ra dĩ ân báo oán có vẻ nghịch lý nhưng đó là phương pháp mà
các bậc hiền nhân đã từng áp dụng và thành công. Khi có một người bất
bình với ta, trước tiên ta phải xem nguyên nhân nào khiến cho người ấy
bất bình. Nếu quả thật vì làm lỗi của ta, thì ta nên nhìn nhận và chịu
lỗi. Nếu chỉ vì đôi bên có chỗ hiểu lầm thì sao ta không tìm lời lẽ hòa
hoãn để bắt nhịp cầu thông cảm.
Còn
nếu đối phương vì có tính ganh tỵ, háo thắng thì chỉ có cách ổn thỏa
nhất là rải tâm từ ái đến cho họ; và chính nhờ tâm từ ái, một ngày kia
có thể biến kẻ thù thành người bạn tốt.
Chúng ta hãy ghi nhớ lời khuyên của La Cordaire: "Nếu anh muốn vui sướng trong chốc lát, cứ trả thù; nhưng nếu anh muốn an vui mãi mãi thì hãy tha thứ ". Đó là dĩ ân báo oán vậy.
Hòa điệu sống
Lịch
sử nhân loại chứng minh rằng những kỳ thị màu da chủng tộc, sự cuồng
tín và lòng tham vọng đã đem lại nhiều bất hạnh cho con người. Những kẻ
khát khao quyền uy, tiền tài, danh vọng, nếu được cộng thêm vào tính
ganh tỵ thì chẳng khác nào là đổ thêm dầu, họ đã không đóng góp được gì
cho hòa bình an lạc của đồng loại mà luôn luôn gieo rắc nhiễu hại cho kẻ
khác.
Họ
không biết hòa điệu sống, vì quên rằng nếu ta muốn sống một cách thái
hòa, hạnh phúc thì phải để cho kẻ khác được sống thanh bình, an lạc. Và
họ lầm tưởng rằng họ có thể sống thanh bình trên sự đau khổ của kẻ khác,
nhưng thật ra họ là những kẻ đau khổ nhất trên đời.
Chúng
ta có thể biến thế giới này thành một thiên đàng hay địa ngục trần gian
căn cứ trên khả năng biết hòa điệu sống hay không. Phải biết sống phù
hợp với những định luật tự nhiên, như định luật nhân quả, nghiệp báo, vô
thường, duyên khởi để chúng ta không còn bối rối hay khó chịu mỗi khi
gặp những khó khăn trên đường đời.
Đừng
tưởng rằng sống phù hợp với những định luật tự nhiên đó tức là chúng ta
không tiến hóa. Chính con người tiến hóa hay không là do mức độ thích
ứng với những định luật này nhiều hay ít. Bằng chứng là khoa học đã ứng
dụng những định luật tự nhiên hay những nguyên lý căn bản để phát minh
và chế tạo.
Tất
cả những môn Xã-hội học, Tâm-lý học, Đạo-đức học, Kinh-tế học... đều có
những định luật riêng của nó. Nếu những định luật này được áp dụng đúng
mức thì chắc chắn nhân loại sẽ sống trong hòa bình, an lạc.
Đáng
tiếc là một số người sau khi đã có thế lực, tiền tài lại muốn vượt ra
khỏi nhịp sống tự nhiên, hy vọng tìm được một chân trời mới lạ. Và quả
thật họ đã đạt được một chân trời mới, nhưng đó không phải là chân trời
hạnh phúc mà là một địa ngục tràn gian với đầy đủ cực hình thảm khốc:
tranh chấp, giết chóc, thù hận.
Chấp nhận phê bình
Tục
ngữ ta có câu: "Mật ngọt chết ruồi" và "Thuốc đắng đả tật". Lời khen
trông có vẻ ngọt ngào nhưng chỉ làm cho ta thêm cao ngạo tự đắc. Trái
lại, lời phê bình chỉ trích xem ra thật là cay đắng nhưng có thể giúp ta
sửa chữa được nết hư tật xấu. Vì thế mà người ta có lý khi nói rằng:
"khen là thù, chê là bạn".
Chúng
ta phải can đảm đón nhận những lời chỉ trích, vì trong số những lời chỉ
trích đó hẳn phải có điều đúng với sự thật, khi đó ta phải cố gắng sửa
sai và thành thật cám ơn người đã chỉ trích mình hơn là oán giận, tự ái.
Đành rằng lòng tự ái được đặt đúng chỗ là một đức tính giúp cho ta tiến
bộ. Nhưng tự ái quá đáng, nhất là trong trường hợp bị người phê bình
thì chẳng những không có lợi gì cho ta mà còn gây thêm oán thù.
Mặt
khác, khi thấy người lầm lỗi ta cũng nên tìm cách phê bình khéo léo để
sửa sai cho họ, bằng không thì im lặng còn hơn làm cho họ mất thể diện.
Chúng ta phải nhớ rằng: "Lầm lỗi mà ta thấy nơi tha nhân là phản ảnh
những làm lỗi của chính mình". Vì đã làm người thì ai cũng có cái xấu
cái tốt như nhau. Câu tục ngữ: "Suy bụng ta ra bụng người" không phải là
không có lý. Họ chỉ hơn kém ở chỗ có biết lánh xa những cái xấu và làm
những điều tốt hay không mà thôi.
Vả
lại, ngoại giới phản ảnh tâm trạng của mỗi cá nhân. Lúc ta buồn, vui,
hờn, giận thì ngoại cảnh cũng bàng bạc những tâm trạng đó. Một người bất
chánh thấy hành động của người khác tương tự như mình đều cho là bất
chánh, nhưng sự thật vị tất đã là thế.
Như
vậy ta nên hoan hỷ chấp nhận lời chỉ trích đúng dù với thiện tâm hay ác
ý. Nhưng khi phải phê bình kẻ khác thì ta chỉ nên phê bình với lòng từ
ái.
Hãy tự thanh lọc trước
Trong kinh Dhammapada (Pháp Cú), Đức Phật dạy:
Attànam ce tathà kayirà
Yathãnnã manusàsati
Sudanto vata dammetha
Attà hi kira duddamo (Dhammapada 159)(Dạy người như thế nào, tự mình hành động như thế ấy.
Chính mình hãy tự kiểm soát đầy đủ rồi mới dạy kẻ khác.
Vì kiểm soát được mình mới thật là khó).
Thật
là hữu lý khi chúng ta lo tròn bổn phận của mình chứ không xen vào công
việc của người khác. Nếu chính mình chưa rành công việc thì dù có xen
vào để tiếp tay cho kẻ khác thì cũng chỉ làm cho người vướng bận thêm,
lắm khi còn bị người khác oán trách, và vô tình ta làm ơn lại mắc oán.
Như vậy ta nên áp dụng câu "Cá nhân tự tảo môn tiền tuyết, mạc vấn tha nhân ốc thượng sương"
(Mỗi người hãy tự quét tuyết trước sân mình. Đừng thắc mắc tại sao
sương rơi trên mái nhà người khác) để tự cải thiện mình. Khi mình đã
được cải thiện thì tự nhiên đã nêu một gương lành cho kẻ khác.
Đức
Khổng Tử cũng dạy lấy tu thân làm căn bản trước khi muốn tề gia trị
quốc hay bình thiên hạ. Nhiều người khi nghe nói Bồ-Tát vị tha thì nghĩ
rằng cứ đi lo việc cho thiên hạ tức là trở thành Bồ Tát. Nhưng càng lo
việc thiên hạ, thiên hạ càng xua đuổi, mạt sát vì thật ra họ chưa đủ tư
cách, đức độ và trí tuệ của một vị Bồ Tát thật sự. Thì ra, muốn trở
thành Bồ Tát phải tự rèn luyện đầy đủ Bi-Trí-Dũng trước đã.
Không lo âu phiền muộn
Một
sự lầm lẫn đáng trách của con người là quá lo âu cho tương lai và nuối
tiếc quá khứ. Đại Đức Dhammananda dạy rằng: "Bí quyết của một đời sống
hạnh phúc và thành công là cố gắng làm những điều đáng làm trong hiện
tại, không lo âu tương lai, không nuối tiếc quá khứ".
Chúng
ta không thể trở về quá khứ để làm những việc đã rồi , cũng không thể
đến trước trong tương lai để thực hiện những chương trình chưa được thực
hiện trong hiện tại, hay để xem những gì xảy ra ở đó. Người Anh có hai
câu tục ngữ rất phù hợp với bí quyết sống không lo âu phiền muộn này. Họ
nói rằng "Let bygones be bygones" nghĩa là hãy để cho cái gì đã qua trở
về với quá khứ. Và "Never trouble trouble till trouble troubles you".
Đừng bao giờ lo âu về những phiền phức chưa đến.
Trong Truyền Đăng Lục có ghi:
Dục tri tiền thế nhân
Kim thân thọ giả thị
Dục tri lai thế quả
Kim thân tác giả thị
(Muốn biết cái nhân trong đời sống quá khứ hãy nhìn cái kết quả ta thu gặt trong hiện tại và muốn biết đời sống tương lai như thế nào thì hãy xem hành động của mình trong hiện tại.)
Nếu
thấy ta có sai lầm trong quá khứ thì hãy ráng cải thiện lấy mình trong
hiện tại. Và muốn cho tương lai huy hoàng thì cũng hãy tạo điều kiện
lành trong chính hiện tại này.
Vậy
không cần lo âu tương lai, nuối tiếc quá khứ, hãy sống trong hiện tại;
hãy tạo cho hiện tại một đời sống an lành, vì giây phút hôm nay là hiện
thân của cả tương lai lẫn quá khứ.
Tóm
lại, kiểm soát nội tâm, hành động sáng suốt, thích ứng hoàn cảnh, khiêm
nhường, tiết kiệm thì giờ, kiên nhẫn, dĩ ân báo oán, hòa điệu sống,
chấp nhận phê bình, tự giác, không lo âu phiền muộn là những bí quyết
của một đời sống hạnh phúc. Thật ra chúng ta có rất nhiều phương pháp để
tạo cho mình một đời sống an lành, nhưng chung qui cũng gói ghém trong
lời dạy sau đây của Đức Phật:
Kàyena samvara sàdhu
Sàdhu vàcàya samvaro
Manasa samvaro sàdhu
Sàdhu sabbatthà samvaro(Giữ thân trong sạch hạnh phúc biết bao.
Giữ khẩu trong sạch hạnh phúc biết bao.
Giữ ý trong sạch hạnh phúc biết bao.
Tất cả được trong sạch quả thật là hạnh phúc cao quí.)