Ông ta chửa rủa, quát, đá tất cả những ai lại gần ông ta. Đó
là còn chưa kể việc ông ta cố tình đổ thức ăn ra giường để y tá phải đến dọn,
và để ông ta có thể nguyền rủa thêm. Becky không nghĩ là ông ta có người thân
vì chẳng có ai đến thăm ông, ít nhất là trong khoảng thời gian cô phải chăm sóc
ông ta.
Một hôm, một tổ chức phụ nữ đến thăm bệnh viện. Họ hát và
đem hoa hồng đến, tặng mỗi bệnh nhân một bông hoa đỏ thắm. Ông già khó tính
nhìn bông hoa được cắm tử tế trong lọ thủy tinh trên bàn, lấy mu bàn tay gạt
cái lọ. Cái lọ rơi xuống, vỡ tan tành. Mọi người chỉ đứng nhìn ông ta vẻ kỳ lạ.
Ông trở mình quay mặt vào tường xoay lưng lại những người từ tổ chức phụ nữ đến
thăm.
Một người bắt đầu dọn những mảnh vụn của cái lọ. Becky nhặt
bông hoa lên, cắm nó vào một cái cốc nhựa và đặt lên tủ đầu giường của bệnh
nhân già kia. Khi người của tổ chức phụ nữ đã đi về, Becky quay lại phòng ông bệnh
nhân khó chịu, cầm bông hoa hồng và ngắt từng cánh một, ném vào thùng rác bên cạnh.
Ông già nhìn thẳng cô y tá, cho đến khi cô ngắt đến cánh cuối cùng. Còn lại cuống
hoa, cô cắm trả lại cốc nhựa. Vừa khi cô định quay đi thì ông bệnh nhân già làu
bàu:
- Sao cô lại làm thế?
- Tôi chỉ muốn ông thấy những gì ông đã làm? – Becky đáp –
Ông đã phá vỡ những mối quan tâm của chúng tôi với ông như là ngắt bỏ từng cánh
hoa một, kể từ khi ông đến đây.
Rồi Becky đi ra.
Sáng hôm sau, khi đến bệnh viện thì các bác sĩ bảo Becky đến
dọn phòng ông bệnh nhân già. Ông đã mất vào đêm hôm trước. Khi Becky thu khăn
trải giường đi giặt, cô nhìn thấy bông hoa hồng vẫn còn nguyên vẹn trong cái cốc
nhựa. Những cánh hoa đã được đính vào cuống hoa bằng băng dính một cách vụng về.
Becky cũng thấy ở dưới gối của ông lão có một quyển Kinh thánh. Khi cô nhấc quyển
sách lên, trong đó rơi ra một tờ giấy, có ghi: "Không phải tôi muốn mọi
người ghét tôi. Tôi chỉ không muốn tất cả mọi người sẽ quên tôi. Tôi đã là một
đứa trẻ mồ côi và tôi chẳng bao giờ có một người thân."
Là một đứa trẻ mồ côi từ nhỏ, Becky hiểu rằng người bệnh
nhân già đó không phải là một ông lão khó chịu. Chỉ vì không có ai trên thế giới
này quan tâm đến ông ấy. Vì ông thấy mọi người đều quên ông ấy, ngay cả khi ông
ấy vẫn còn sống. Và tất cả những gì ông lão muốn chỉ là có ai đó nhớ tới ông...