Vì tâm thức ngập tràn quan kiến vị kỷ, chấp ngã nên bạn không thể nhìn nhận tích cực về bất cứ ai, bất cứ điều gì ngoài Cái Tôi chật hẹp. Tất cả mọi xúc tình phiền não của chúng ta đều từ đó phát sinh và ngày càng trở nên mạnh mẽ, vượt ngoài tầm kiểm soát của chính chúng ta. Có thể nói, tâm bạn bị điên đảo, mê mờ, bị thiêu đốt bởi những xúc tình tiêu cực do tâm chấp ngã gây ra rồi luôn tự cho rằng: “Ta là người giỏi giang nhất! Không ai giỏi giang và tốt đẹp hơn ta”. Rốt cuộc, chúng sẽ khiến ba nghiệp thân, khẩu, ý của chính bạn trở nên si mê, mù quáng. Tôi gọi đó là bệnh “kiêu mạn tự hào” luôn coi mình là số một..
Tất cả chúng ta đều rất dễ tự đầu độc mình với ý nghĩ luôn cho mình là nhất này, , đặc biệt là khi những người xung quanh chỉ nói những lời êm tai ngọt ngào mà ta muốn nghe. Lẽ dĩ nhiên, tất cả mọi người, trong đó có tôi, đều muốn nghe những lời động viên, khen ngợi. Vì vậy, bất cứ khi nào được tán tụng, ngợi ca, vì không muốn trở nên mê mờ và mắc căn trọng bệnh ngã mạn ấy nên tôi luôn tự vấn bản thân “Phải chăng mình thực sự tốt đẹp, tuyệt vời đến nhường vậy?” .
Vì thế, trong nhiều năm, tôi đã rèn luyện cho mình đôi tai
biết chấp nhận cả những điều “khó nghe” nhất. Tôi luôn lắng nghe những ý kiến
trái chiều, những khía cạnh khác nhau của nhiều người về cùng một vấn đề mà
không khởi tâm phân biệt, bình luận hay phán xét bất cứ ai, bởi tôi hiểu rằng,
trong một chừng mực nào đó, tất cả mọi người đều cho rằng: “Mình luôn đúng. Chỉ
người khác là sai”. Tôi đã gặp gỡ, trao đổi với rất nhiều người, họ đều kể cho
tôi nghe những vấn đề khác nhau theo cách nhìn cá nhân của riêng họ. Thậm chí,
chú chó, chú mèo tôi nuôi cũng giống vậy, chúng than phiền và chê trách nhau bởi
các chú luôn cho rằng mình sạch sẽ nhất, thông minh và tốt đẹp nhất. Một khi bạn
mắc phải hội chứng “Ngã mạn” này sẽ là bằng chứng cho thấy bạn còn cần tu tập,
rèn luyện nhiều hơn nữa để có thể rộng mở tâm hồn, trở nên vị tha và thấu hiểu
hơn nữa.
Xét trên phạm vi thế giới cũng vậy, thế giới này ngày một trở
nên hỗn loạn, bất ổn bởi thái độ “Tôi là nhất” ngự trị. Những cộng đồng, những
tập thể bao gồm nhiều cá nhân cùng chung quan kiến này đã, đang và sẽ gây ra vô
số bạo động, mâu thuẫn, chiến tranh và khổ đau ở rất nhiều quốc gia, miền, vùng
trên thế giới. Sự kiêu mạn làm nảy sinh dã tâm muốn xâm chiếm nước khác, khiến
chiến tranh bùng nổ giữa các lãnh thổ, quốc gia. Thái độ vị kỷ cho rằng “Mình cần
các tài nguyên thiên nhiên hơn bất cứ ai khác”, dẫn tới việc chiếm đoạt tài
nguyên rừng, các mỏ vàng, khoáng sản, v.v… của các quốc gia khác. Hàng loạt những
vấn đề tương tự xảy ra mà nguyên nhân đều do ngã mạn gây nên, từ cấp độ cá nhân
cho tới tầm quốc tế. Chúng ta cũng luôn
luôn xiển dương “cái tôi”, luôn tìm cách chứng tỏ mình là số một, làm như vậy
chẳng khác nào chúng ta đã hy sinh trí tuệ hiểu biết và sự giác ngộ của chính
mình.