Mấy tuần đầu, cái gì cũng tốt đẹp, môi trường ở đó yên tĩnh rất thích hợp với những người có tuổi tác lớn như ông. Nhưng tự nhiên có một hôm, ba em học sinh sau khi bãi học đến đây chơi, rồi vứt rác vào chỗ ông ở, chúng chơi rất vui vẻ không cần biết chuyện gì.
Ông già chịu không nổi với tiếng ồn náo của chúng, Thế là nói với tụi trẻ: “ Các cháu chơi vui quá!”, “Ông rất thích xem các cháu chơi như vậy, nếu như ngày nào các cháu cũng đến chơi, ông sẽ cho ba đứa cháu mỗi đứa một đồng”.
Ba đứa học sinh nghe rất mừng, càng biểu diễn công phu chơi giỏi của chúng. Qua ba ngày sau, ông già buồn rầu nói với chúng: “Tiền thu nhập của ông bị giảm bớt một nửa, bắt đầu từ ngày mai ông chỉ cho các cháu năm hào thôi”.
Tụi trẻ rất buồn, nhưng cũng bằng lòng
với điều kiện này, sau mỗi ngày tan học, vẫn tiếp tục đi đến chỗ của ông
để biểu diễn. Một tuần sau, ông lão mặt mày nhăn nhó nói với chúng:
“gần đây ông chẳng nhận được tiền lương, xin lỗi các cháu, bây giờ ông
chỉ cho các cháu mỗi đứa hai hào thôi” .
“ Hai hào hả ?”Một đứa trẻ bắt đầu đổi sắc mặt nói: “ Chúng tôi không
thèm, chỉ có hai hào nhỏ nhoi vậy mà dại gì mất thời gian quý báu của
mình đến biểu diễn cho ông xem, không làm đâu.”
Từ đó về sau, ông già sống những ngày tháng yên tĩnh.
Trẻ con và người lớn có tâm lý khác nhau. Càng cấm những chuyện không
được làm thì chúng lại càng muốn tò mò. Do vậy ông già trong câu chuyện
đã biết được tâm lý của tuổi trẻ. Ông đã biết bịnh mà cho thuốc, và đã
đạt đến mục đích của mình rất khéo léo, Có thể thấy rằng sự suy nghĩ của
con người rất phong phú, suy nghĩ nghịch hướng cũng là một phương pháp
xử thế rất hay.