Khách mời có đủ các giáo sư âm nhạc, các nhà sáng tác, phê
bình, các nghệ sĩ nổi tiếng và nhiều chính khách. Hết chương này nối tiếp
chương khác, giọng ca của các ca sĩ cứ hoà quyện lấy nhau, dường như mỗi âm
thanh, mỗi lời ca đều phát ra từ chiếc đũa chỉ huy của vị nhạc trưởng - nhịp
nhàng - đúng chỗ - đúng lúc - đúng thanh điệu...; thể hiện kết quả của một quá trình
luyện tập gian khổ và trình độ diễn xuất cao.
Dòng thác âm thanh cùng lời ca kỳ diệu như đưa cả người hát
và người nghe vào trạng thái thăng hoa, ngây ngất như trong mơ trong mộng. Bỗng
nhiên, một giọng nữ trong veo cất lên cao vút. Một giọng độc xướng kỳ lạ, nhưng
lại xuất hiện ở vị trí không dành cho những người độc xướng! Vị nhạc trưởng ngỡ
ngàng, ngẩng đầu; dàn hợp xướng dường như bắt đầu rối loạn... May thay, sự cố
chỉ xảy ra trong một vài giây; ngay lập tức mọi thứ lại trở về quỹ đạo bình thường
và buổi biểu diễn đã kết thúc hết sức mỹ mãn.
Những tràng vỗ tay như sấm và nghi lễ tặng hoa vừa chấm dứt
thì vị nhạc trưởng đã hầm hầm lao vào phía sau sân khấu:
- Ai đã hát lạc giọng?
- Là tôi ạ... - một cô gái mới nhập đoàn không lâu đang thút
thít ngồi khóc trong sân khấu.
Vừa đúng lúc đó có một vị thượng khách bước vào, ông nhạc
trưởng đành phải tươi cười bước ra nghênh tiếp.
- Tôi rất muốn gặp cô gái đã hát lạc giọng - vị giáo sư âm
nhạc nổi tiếng nói - Đã lâu lắm rồi, tôi chưa được nghe một giọng nữ cao nào đẹp
và mượt đến mức như vậy. Nếu biết cách huấn luyện, sẽ có được một ca sĩ lớn.
Thế là cô gái hát lạc giọng bị cả đoàn chỉ trích đó đã trở
thành học trò của vị giáo sư nổi tiếng. Quả nhiên, sau vài năm, cô bé lọ lem đó
đã trở thành một ngôi sao lớn trong giới thanh nhạc.
Một số người chỉ nhìn thấy cái sai của những người khác. Có
người lại nhìn thấy được cả ưu điểm trong những sai lầm. Để có thể trở thành loại
người thứ hai, cần phải vừa có lòng bao dung vừa có trí tuệ.