Có một ngày đã vào buổi chiều rồi, nhưng Huyền Trân đại sư vẫn
chưa chịu thức dậy. Vị trụ trì cảm thấy rất lạ, nên đã vào phòng của Huyền
Trân. Thấy đại sư vẫn chưa dậy, bên giường lại có rất nhiều dép rách, vị trụ
trì hỏi: “Hôm nay con không đi hóa duyên à? Sao lại có nhiều dép rách ở đây?”. Huyền
Trân đại sư trả lời một cách rất phẫn nộ: “Người khác mang đôi dép cả hơn một
năm mà vẫn không rách còn con đã hư bao nhiêu đôi rồi”.
Khi nghe xong, vị trụ trì lập tức hiểu ra và nói: “Hôm qua
có một trận mưa, con hãy theo ta đến trước cửa chùa mà xem thử”.
Con đường ở trước chùa chỉ là một miếng đất màu vàng và khô
cằn. Trụ trì vỗ vào vai đại sư: “Con muốn làm một hòa thượng chỉ sống qua ngày,
hay một hòa thượng được nhiều người biết đến?” “Đương nhiên con muốn là một
danh tăng”. Trụ trì nói tiếp: “Hôm qua, phải chăng con đã đi qua con đường
này”.
Huyền Trân trả lời: “Đương nhiên”.
Trụ trì hỏi tiếp: “Vậy con có thể tìm kiếm dấu chân của mình
không?”.
Huyền Trân: “Hôm qua, con đường này vừa cứng vừa khô cằn,
làm sao tìm thấy dấu chân của con?”.
Trụ trì im lặng, từng bước đi vào chỗ bãi lầy. Đi hơn mười mấy
bước, đột nhiên dừng lại: “Hôm nay, thầy đi một vòng trên con đường này, con tìm
thấy dấu chân của thầy chứ?’.
Huyền Trân: “Đương nhiên là được rồi”.
Nghe xong trụ trì nói tiếp: “Đi trên bãi lầy mới có thể để lại
dấu chân, trên đời này chẳng phải như vậy sao. Những người chưa từng trải qua
sóng gió cũng giống như đi trên con đường vừa khô vừa cứng vậy, làm sao để lại
dấu chân?”.
Sau khi nghe xong Huyền Trân đã tỉnh ngộ: “Làm sao để lại dấu
chân trên bãi lầy”.
Muốn đạt được thành công thì phải bỏ ra mồ hôi xương máu.
Không ai có thể tự nhiên đạt được thành công, vì thành công không phải từ trời
rơi xuống.