Nhưng điều đó sẽ trở thành thứ văn hóa che đậy nếu trong ta
chỉ nhắm tới mỗi mục đích để người kia đánh giá cao hay có thêm thiện cảm với
ta thôi. Cái quyền lợi ích kỷ được che đậy bởi cái hình thức tử tế mà chính ta
cũng tưởng lầm mình đang vì kẻ khác.
Văn hóa là lối sống làm cho con người tốt hơn và đẹp hơn.
Nhưng cái tốt và cái đẹp nếu không đi chung với cái chân thật, như bộ ba không
thể tách rời chân-thiện-mỹ, thì cái đó chỉ làm một thứ trang sức hời hợt. Nghệ
thuật “đắc nhân tâm” có thể tạo nên hương vị mặn nồng và trôi chảy giữa các mối
quen hệ gần xa trong xã hội, nhưng nếu không cẩn trọng thì nó chính là cái bẫy
sập để cho ta tự đánh mất chính mình.
Thói thường người ta rất dễ bị thu hút bởi những lời nói ngọt
lịm, trau chuốc và đầy lễ độ. Cho nên để được thang điểm cao trong mắt người
khác, ta đã không ngần ngại và có khi phải cố gắng để nặn ra những điều cho thật
phù hợp với suy nghĩ hay sở thích của đối phương, trong khi lòng ta trống rỗng,
vô vị hay hoàn toàn tương phản.
Bây giờ người ta còn chế ra “lời nói có cánh” để tặng nhau
như một món quà thượng hạng. Đúng là ta sẽ sung sướng và ấn tượng sau cái lần gặp
gỡ được người kia ban tặng cho những lời mà chỉ có trong mơ hay cõi thần tiên mới
có. Người trao vì cảm xúc trào dâng không còn chủ động được lý trí để chịu hết
trách nhiệm cho lời nói tựa gió bay, người nhận cũng bị lây nhiễm cảm xúc đó
nên cũng không còn định thần để phân biệt lời nói ấy thật lòng hay đưa đẩy cho
vui.
Chính xác là người kia muốn ta vui nên họ đã mạnh dạn nói thế,
còn trong lòng họ có nghĩ như vậy không, hay họ có làm được như vậy mãi không
thì không cần phải truy cứu, vì những kẻ đang bị mộng du trong tình yêu lại cần
cảm xúc hơn là sự thật. Người ấy muốn ta vui để làm gì? Có thể khi thấy ta vui
thì người ấy sẽ vui, nhưng cũng có thể nếu ta được vui thì ta sẽ tìm cách làm
cho người ấy vui. Như vậy đâu phải là vì nhau.
Thực chất của cái ấn tượng tốt mà người ta thường muốn để lại
trong các mối quan hệ chính là sự trao đổi cảm xúc, người kia cho ta một cảm
xúc tốt nên ta cũng cho lại một cảm xúc tốt. Nhưng nếu một quan hệ mà chỉ trao
nhau những cảm xúc tốt thôi thì nó chỉ dừng lại ở mức đối đãi, giao tế, còn muốn
đi xa hơn trong sự gắn bó thân thiết thì phải cần tới cái tâm chân thật.
Khổ nỗi cảm xúc lại là thức ăn quan trọng của con người. Đôi
khi ta phải bỏ hằng giờ ra nói chuyện điện thoại hay xách xe chạy hằng chục cây
số để gặp người kia, mục đích là để mong tìm một lời công nhận, tán thưởng hay
một lời hứa hẹn thật dịu êm. Người kia thương ta, thấy ta thật tội nghiệp vì bị
đói cảm xúc nên họ đã không tiếc lời để ta có được giấc ngủ yên, nhưng khi bừng
tỉnh ta mới biết đó chỉ là một lời nói xuôi.
Thật ra người nói không hẳn có mục đích dối gạt ta, cũng vì
yếu lòng nên họ cố gắng chìu chuộng ta. Nhưng càng cố gắng bao nhiêu thì ta lại
càng thêm nghiện bấy nhiêu và tiếp tục lang thang tìm kiếm. Và đâu phải lúc nào
người kia hay ai khác cũng sẵn sàng chế biến những thức ăn ngôn ngữ siêu cấp mà
ta thường dùng, cuối cùng ta đành phải đối diện với sự trống vắng tẻ nhạt trong
lòng, rồi quẵng lên cuộc đời cái nhìn chua chát.
Như một vở bi hài kịch, hết cười rồi khóc trong khoảnh khắc
chưa đầy một tiếng nấc. Nhìn sâu vào những
màn trình diễn giả tạo như vậy thì ai cũng thấy, ai cũng biết. Nhưng cái danh dự,
cái thể diện đã được xã hội bây giờ đặt để lên hàng đầu, nên phần lớn những người
không có chủ quyền trong đời sống của chính mình rất dễ dàng bị cuốn trôi.
Bước ra đường khó ai có thể biết ta đang chật vật trong đời
sống vật chất hay đang có những bế tắc khổ đau trong tâm hồn. Lúc nào ta cũng
cười thật tươi và ra vẻ như rất hạnh phúc. Ta rất sợ người khác biết được sự thật
về mình nên cứ cố gắng bưng bít, che đậy, đến nỗi ta cũng hòa lẫn vào gương mặt
ngụy trang đó, không còn nhớ mình là ai.
Có những màn kịch ngoài xã hội mà ta phải diễn xuất cả ngày,
có khi cả đêm, có khi dài hạn suốt nhiều năm tháng nên ta đã sống luôn trong
vai diễn đó. Ta mượn những tiếng cười, lời khen, cách hành xử đầy màu sắc của
người khác che lấp vào chỗ trống trãi cô đơn hay thoa dịu những vết thương đang
rên xiết trong tận cùng sâu thẳm trái tim.
Tại sao ta phải làm như vậy? Tại vì đời cần vậy. Ta có thật
sự vì đời không? Không, chỉ vì chính ta thôi, ta đau ta khổ đã đủ rồi, ta không
muốn đời tiếp tục nhìn vào cái đau cái khổ của ta mà khinh khi, chê trách hay
làm cho nó thương tổn thêm nữa. Đúng vậy, chính cái khắt khe, kỳ thị hay tranh
chấp của đời đã che lấp cái thiêng liêng của tình nhân ái nên khiến cho những kẻ
yếu mềm thường dễ chọn giải pháp che đậy để thoát thân.
Nhưng ta cũng hãy khoan trách đời, trách người, vì suy cho
cùng chính ta mới là kẻ đã làm cho ta đau khổ nhiều nhất. Ta đã không thành thật
với chính mình ngay từ những hành vi nhỏ nhất trong giao tế đời thường. Ta đã từng
mơn trớn với những phần lời lãi cảm xúc trong khi đổi chác, vô tình ta đã tập
cho mình một thói quen sống khác với lòng mà ta còn hãnh diện rằng mình rất
khôn khéo.
Đâu phải lúc nào người kia cũng cần sự khôn khéo của ta, họ
chỉ cần ta thật lòng thôi, nhưng ta làm không được. Ta không chấp nhận để cho
người khác biết quá rõ về mình, vì nội tâm của mình quá sơ xài và yếu kém, để
cho họ biết hết rồi thì làm sao họ còn dám quý mến hay thương yêu. Có khi đã là
vợ chồng nhiều năm mà bên kia vẫn chưa hiểu được bộ mặt thật của mình như thế
nào nữa, vì mình rất có tài che đậy.
Nhưng rồi ngày mai khi mặt trời mọc thì người kia cũng phát
hiện ra, vì đâu phải lúc nào ta cũng đủ sức để ngụy trang mãi được. Không phải
vì hoàn cảnh trái nghịch, mà chính ta đã không còn đủ năng lượng để tiếp tục diễn
xuất. Ta đã mệt mỏi và cần sống thật với chính con người mình. Điều tồi tệ luôn
xảy ra sau những lần thoát vai là không những người kia bị sụp đổ mà chính ta
cũng không tìm thấy được con người thật của mình nữa.
Đó là một bi kịch. Ta đã làm một cuộc hành hương quá xa nên
khi trở lại căn nhà năm xưa ta không tìm được chiếc chìa khóa để mở cách cửa bước
vào. Ta lống ngống đứng trước căn nhà thân và tâm của mình mà như một kẻ xa lạ
từ phương nào mới tới. Ta không biết mình đã từng nói gì, đã từng làm gì, đã từng
suy tư cái gì mà có được một đời sống bình yên, thảnh thơi và hạnh phúc như những
ngày xưa…
Đâu phải có ít kẻ trong nhân gian này đã khóc ngậm ngùi khi
không tìm thấy con người chân thật của mình. Cái giá quá đắt phải trả cho những
lần đổi chác mạnh tay với cuộc đời mà không ai được thần linh dự báo. Có khi
loanh quanh cả trăm năm trong trời đất mà họ cũng không tìm ra cái tinh khôi của
mình đã lạc mất trong một trận giông bão cuồng điên của thời thiếu niên. Không
có cái tinh khôi hồn phách thì làm sao có thể sống, có thể yêu thương. Thật thê
thảm!
Dù ta có muốn tiếp tục những vai diễn cuộc đời cho quên hết
những sự thật đang phơi bày giữa cõi lòng thì ta cũng không thể nào trốn tránh
mãi được, đêm đêm ta vẫn phải một mình đối diện với nó. Rượu, thuốc hay bao cuộc vui rồi cũng sẽ tan;
người đến rồi cũng trở về với chính họ thôi. Lúc ấy ta mới thấy mình đáng
thương tội nghiệp tới dường nào. Thương cho cái nhận thức sai lầm, tưởng rằng sự
vay mượn giả tạo có thể che đậy được những bế tắc khổ đau hay những ước vọng
sâu thẳm cả đời.
Rồi cuối cùng ta cũng phải hồi hương, rồi ta cũng phải trở về
với chính ta. Đừng đợi đến khi nằm trên giường bệnh, không còn vùng vẫy được nữa,
ta mới ăn năn hối tiếc vì phải đối mặt với bóng tối quá lớn của chính ta thì
hãi hùng lắm. Ta sẽ bàng hoàng trước khả năng lừng lẫy của dòng cảm xúc, sẽ bất
ngờ với những tính nết độc hại hay những ý niệm điên cuồng đang hiệu hữu trong
ta. Ta giờ như căn nhà hoang tàn đổ nát, nhìn đâu cũng trống quơ, dù không cam
tâm cũng đành chịu, chứ không còn dám dựa dẫm vào đâu nữa!
Ta hãy ý thức lại đời sống của mình trong thời gian qua và
kiểm tra lại mình vẫn còn đang là chính mình hay vẫn miệt mài trên con đường
tha hóa. Ta vẫn còn kịp. Mỗi ngày hãy tự soi mình trong gương thật lâu để ta
còn cơ hội nhìn lại con người hiện tại của mình. Sau lớp phấn son ấy, sau bộ đồ
chỉnh chu ấy, sau bộ mặt nghiêm nghị thần thái ấy, ta là ai? Hãy hỏi như vậy
nhiều lần và tìm cho ra câu trả lời từ sâu thẳm trái tim. Và hãy nở nụ cười thật
tươi nếu ta vẫn còn tiếp xúc được chính mình.
Ta cũng nên có vài phút trong ngày để ngồi nghĩ lại mình,
nhìn lại từng hành vi cử chỉ của mình trong từng quan hệ dù thân mật nhất, để
thấy được trong sự thật của chúng có bóng dáng của sự trá hình không? Nếu phát
hiện đã có trong những trường hợp bất khả kháng hay chưa chủ động nhớ ra thì ta
cũng nên tự hối với lòng, hứa lần sau sẽ vượt qua mà không để thất bại như lần
đó nữa.
Nhiều lần tự thanh lọc chính mình như vậy sẽ tập cho ta thói
quen mới, sống thật. Tại vì chỉ có sống thật mới có thể đem lại cho ta một đời
sống bình an, hạnh phúc và tự do chân thật. Chỉ có sống thật mới có thể nuôi dưỡng
cho những liên hệ tồn tại vững bền. Mọi sự vay mượn hay giả tạo đều sẽ tan biến
trong một sớm một chiều như sương như khói.
Và chỉ khi nào ta thấy được sự sống chỉ có ở vùng trời chân
thật thì ta mới đủ sức để làm quyết định quay về, bởi dòng đời luôn giăng đầy cạm
bẫy và cuốn hút mãnh liệt. Quay về là một công trình luyện tập, chứ không phải muốn
là làm được ngay. Ta phải chấp nhận có những cái chạm trán bất ngờ hay những vấp
váp trong buổi luyện tập ban đầu, khi ta đứng trước sự chọn lựa giữa cái mới và
cái cũ, giữa sống thật hay che đậy.
Tất nhiên là vì nhu yếu cân bằng xã hội ta cũng đừng nên lập
dị mà thiếu tôn trọng người khác, cố tình làm thất nhân tâm. Điều quan trọng là
ta phải tỉnh thức để nhận diện và quan sát từng dòng cảm xúc và tư tưởng của
mình. Ta sẽ phát hiện ra những ẩn ý sâu kín sau những câu nói và hành động của
mình. Nếu phát hiện có một sự giả dối trong đó thì ta nên tìm cách ngưng ngay,
cương quyết không để tiếp tục đánh mất chính mình chỉ vì vài phút giây làm vừa
lòng cơn cảm xúc.
Ta hãy can đảm đối diện với sự thật, sống với sự thật. Có thể
ta vẫn chưa quen và thậm chí nhiều người trong xã hội cũng không quen. Hãy nhân
danh sự hiểu biết và thương yêu mà ta kiên trì bám lấy đời sống thật để nhắc nhở
mọi người cùng làm theo. Hãy trả lại cho cõi đời đáng yêu này sự thật đúng y
như bản chất của nó, có như thế thì ta mới còn niềm tin vào hạnh phúc và tình
thương không phải là ảo ảnh. Hãy giúp cho thế hệ tương lai một con đường xán lạn,
nơi ấy không còn bóng dáng của những âm u…
Xin cảm ơn đất trời
Cho tôi được về tôi
Bao năm làm lữ khách
Thấm thía nổi đau đời…