Lần gặp này, hắn không nhận ra ông nên vẫn thò cánh tay còn
lại cầm ngửa cái mũ phớt ra xin tiền.
Vào trường hợp khác, ông đã cho hắn một cái bạt tai. Nhưng
hôm nay, ông lại không, lại nở một nụ cười nhân từ, móc túi bố thí cho hắn tờ
giấy bạc 20.000 đồng. Rồi ông lại cho tiếp hắn 20.000 đồng nữa và bảo:
- Anh dùng tiền này để thuê xe nhờ họ chở đến nhà một ông bạn
tôi, ông ấy giàu có và thương người lắm. Anh nhờ cậy được đấy.
Ông xé cuốn sổ tay viết ra cái địa chỉ người bạn ấy, Không
quên viết thêm cái địa chỉ của ông.
Mấy hôm sau, đúng như ông dự đoán, gã ăn mày đã tìm đến nhà
ông. Khác hẳn thường ngày, hôm nay hắn đi đứng đàng hoàng với đầy đủ cả tay lẫn
chân. Vừa nhìn thấy ông, hắn đã cúi rạp đầu:
- Cháu đến để cám ơn ông.
Ông dắt hắn vào nhà, ân cần hỏi han:
- Tìm được nhà ông bạn tôi chứ?
- Dạ, được.
- Ông ấy có cho anh gì không?
- Dạ nhiều, về tiền thì cho những một trăm ngàn đồng, nhưng
cháu không dám nhận, cháu chỉ nhận?
- Nhận gì?
- Một sự dạy dỗ.
- Một sự dạy dỗ?- Ông giáo Hùng nhắc lại.
- Vâng, đúng như thế. Ông ấy tàn phế, liệt cả hai tay, vậy
mà với đôi bàn chân còn lại, ông ấy đã làm nên tất cả. Sự nghiệp, tiền bạc?
Trong khi cháu thì?
Nói xong, anh ta đứng thẳng dậy, chìa cả hai cánh tay, trong
đó có cái tay bao ngày qua cứ bị oan uổng cột chặt vào tấm thân lực lưỡng của
gã, để đón ly trà nóng từ tay ông giáo Hùng.
Sau khi gã ra về, ông giáo Hùng nhấc máy điện thoại lên:
- A lô! Thầy Nguyễn Ngọc Ký đấy phải không? Vâng, từ nhà thầy,
anh ta vừa mới đến đây, và gửi lời cảm ơn thầy!