Ngọn Hải Đăng hoàn thành giữa mùa hè và còn gần 3 tháng nữa
mới tới mùa đông. Tất nhiên lúc này chẳng ai lại đi thắp nó lên cả thế nên nó
không có công dụng. Ngọn Hải Đăng rất buồn, nó cảm giác mọi vật không quan tâm
đến nó, nó rất ít nói chuyện với mọi vật, nó sống thu mình và xa lánh tất cả.
Một ngày nọ có một cơn gió thổi qua nó cuốn mình quanh Ngọn
Hải Đăng thì thầm:
- Sao bạn có vẻ buồn thế ?
- Mình ghét nơi đây, chẳng ai quan tâm đến mình cả. Đáng nhẽ
ra mình phải ở những bờ biển lộng gió với những đêm đầy trăng sao! Ngọn Hải
Đăng tấm tức khóc.
- Đừng buồn như thế! Gió nói – sẽ có lúc bạn thấy được giá
trị thật của mình! Hòa cùng tiếng cười vui vẻ, gió hòa mình bay đi.
Ngọn Hải Đăng đứng buồn nhìn về phương xa.
Ngày hè dần trôi và mùa đông đến kéo theo màn đêm tối tăm lạnh
lẽo.
Ngọn Hải Đăng lúc này được thắp lên sáng rực cả một vùng trời
Cực Nam vạn vật đều trầm trồ ” Ồ sáng quá, tốt quá ! từ nay chúng ta có thể dễ
dàng xác định về đường về nhà rồi”
Những đoàn thám hiểm, những cư dân của Nam Cực đều coi Ngọn
Hải Đăng là hoa tiêu để đến và xác định phương hướng.
Lúc này Ngọn Hải Đăng mới nhận ra giá trị thực của mình như
Gió nói. Nó cũng gắng hết sức mình đẩy tan bóng tối chiếu sáng mọi vật. Ngọn Hải
Đăng cảm thấy tự hào vô cùng.
Thế rồi một ngày Gió trở lại cùng với tiếng cười lảnh lót vờn
vũ quanh Ngọn Hải Đăng.
- Nhìn mình này – Ngọn Hải Đăng nói – Bây giờ mình thực sự
có nghĩa với mọi người rồi.
Gió lại cười vui vẻ nói:
- Bạn thấy chưa, bây giờ bạn đã là ” Mặt Trời Trong Đêm Lạnh
” rồi đó – rồi gió lai vươn xa.
Ngọn Hải Đăng cảm thấy vô cùng hạnh phúc nó hướng theo ngọn
gió và hét to
- TA LÀ MẶT TRỜi TRONG ĐÊM LẠNH !!!