Ông
Ito Junichi, CEO của World Link Japan từng nhận xét thế này về người Việt: “Một
điều có thể thấy là người Việt Nam thường coi thường những người lao động chân
tay như thợ hàn, công nhân lao động, công nhân xí nghiệp. Nhiều người trẻ chỉ
thích làm trong những văn phòng tiện lợi, nhà có điều hòa.”
Về người Nhật, ông cho rằng: “Ở
Ý của ông, người trẻ trong xã hội Việt
Tôi còn nhớ người sáng lập
Trong cuộc vận động đăng cai Olympic vừa rồi, nước Nhật đã
thắng. Họ thắng vì đã làm an tâm IOC về việc có thể kiểm soát được tình hình
nhà máy điện
Nhưng với tôi, điều ý nghĩa nhất cho dù không phải quan
trọng nhất với IOC là họ muốn tổ chức một sự kiện đặc biệt để tri ân thế giới,
tri ân những nước đã giúp đỡ họ trong lúc khó khăn. Tôi còn nhớ hình ảnh các cô
gái Nhật giơ cao tấm biển “To our friend around the world, thank you for your
support” (Xin cảm ơn tất cả sự ủng hộ của các bạn khắp nơi
trên thế giới dành cho chúng tôi) và chạy quanh sân vận động sau khi vô
địch World Cup bóng đá nữ để cảm ơn thế giới đã giúp đỡ họ trong những năm
thiên tai. Trong lúc vinh quang, họ không quên hai tiếng cảm ơn.
Điều cốt lõi mà Larry Senn nhắc đến trong cuốn sách best
seller “Up the Mood Elevator” không phải là sự vui vẻ hay sự thông thái... mà
là yếu tố tinh thần giúp con người sống tốt nhất, hạnh phúc nhất và lòng biết
ơn (grateful). Theo từ điển
Còn nhớ năm ngoái, một năm sau thảm họa động đất, 500 em
nhỏ từ vùng đất bị sóng thần tàn phá đã cùng nhau hát bài “Arigato” để tri ân
thế giới, một hình ảnh giàu tính giáo dục và nhân văn.
Tôi chợt nghĩ một chút về lịch sử, về nền hòa bình mà những
Nguyễn Văn Thạc, Đặng Thùy Trâm… đã ngã xuống với mong ước có được nó.Thế giới
không quên Newton, Einstein, Gauss... nhưng có thể nhiều bạn ở Việt Nam chỉ nhớ
Tạ Quang Bửu khi tình cờ vào đọc sách thư viện, Lê Văn Thiêm đã từng đoạt một
giải thưởng nào đó hay Tôn Thất Tùng chắc chắn là một người nổi tiếng…