Tôi đang bận, chỉ muốn từ chối một tiếng cho xong, thế nhưng
khi nhìn xuống đôi chân của chúng, tôi thật không đành lòng. Những đôi xăng-đan
bé xíu, ướt sũng vì mưa tuyết. “Vào nhà đi, cô sẽ làm cho mỗi đứa một ly ca-cao
nóng!” Chúng lặng lẽ bước theo tôi. Hai đôi xăng-đan sũng nước được đặt trên bệ
lò sưởi để hong cho khô.
Cacao và bánh mì nướng ăn kèm mứt có thể làm ấm lòng trước
cái lạnh buốt giá bên ngoài. Đưa thức ăn cho bọn trẻ xong, tôi lại vào bếp để
tiếp tục với những con số chi tiêu đau đầu.
Không khí yên ắng trong phòng khách khiến tôi cảm thấy hơi
làm lạ. Tôi nhìn vào trong phòng.
Cô bé đang cầm chiếc tách đã uống cạn trên tay, ngắm nhìn một
cách say mê. Cậu bé đi cùng rụt rè: “Thưa cô, cô giàu có phải không ạ?”
“Cô giàu có ư? Không, không đâu cháu ạ!” – Vừa nói, tôi vừa
ngao ngán nhìn tấm khăn trải bàn đã sờn cũ của mình.
Cô bé cẩn thận đặt chiếc tách vào đĩa. “Những chiếc tách của
cô hợp với bộ đĩa ghê!” Giọng nói của cô bé có vẻ thèm thuồng.
Thế rồi chúng ra đi, trên tay cầm theo gói báo cũ, băng mình
trong ngọn gió rét căm căm. Chúng không nói lời cảm ơn. Nhưng quả thật, chúng
không cần phải cảm ơn tôi. Những gì chúng đã làm cho tôi còn hơn cả tiếng cảm
ơn. Những chiếc tách và đĩa bằng gốm màu xanh trơn của tôi là loại thường thôi.
Nhưng chúng là một bộ rất hợp. Tôi nếm thử món khoai tây và khuấy nồi súp.
Khoai tây và món súp, rồi mái nhà, cả người chồng của tôi với công việc ổn định
– tất cả đều rất phù hợp với tôi.
Tôi đặt chiếc ghế đang ở trước lò sưởi vào chỗ cũ và dọn dẹp
lại căn phòng cho gọn gàng. Vết bùn từ đôi xăng-đan ướt sũng của hai đứa bé vẫn
còn đọng lại trên mặt lò sưởi, nhưng tôi không lau đi. Tôi muốn giữ chúng lại,
để lỡ đâu có ngày tôi lại quên rằng mình giàu có đến mức nào.