Cậu ấy cứ đứng cạnh cái máy bán nước ngọt tự động, lóng
ngóng lựa chọn trong cái ví cũ mèm, có lẽ tìm một ít tiền xu. Cuối cùng, cậu ấy
rút ra một tờ 1 đôla hơi nhàu, và lo lắng liếc về phía cái bàn nơi những học
sinh học cùng lớp “cần giáo dục đặc biệt do sự phát triển không bình thường” với
cậu ấy đang ngồi. Với động tác chậm chạp như của một đứa trẻ 6 tuổi, cậu ấy cố
gắng tìm cách để cái máy chấp nhận tờ tiền. Sau vài lần cậu ấy cố gắng một cách
vô ích, xung quanh bắt đầu có tiếng khúc khích và tiếng nhận xét vẻ châm biếm.
Nhiều học sinh cười to hơn. Một số còn hét toáng lên trêu chọc.
Cậu ấy có vẻ càng cuống hơn, vì tôi thấy tay cậu ấy run bắn,
mặt đỏ lên và mắt ngấn nước. Cậu ấy lại quay về phía bàn của lớp mình, có vẻ muốn
chấp nhận thua cuộc. Nhưng vì lý do gì đó, cậu ấy quyết định tiếp tục, kiên quyết
không dừng lại cho đến khi mua được một lon nước.
Với vẻ mặt xăng xái, cậu ấy lại cố ấn tờ 1 đôla vào cái máy.
Thế rồi, bỗng một cô bạn gái đứng dậy khỏi chỗ của mình. Đó là Belle – cô bạn học
lớp 11, rất xinh, nhưng lại nổi tiếng cả trường vì học giỏi, luôn nhận được nhiều
hoa nhất trong ngày 14/2. Belle đến bên cậu ấy, giải thích rất nhẹ nhàng từ tốn:”Cái
máy này không thích tiền giấy lắm, nó thích tiền xu hơn”. Sau đó, Belle bảo sẽ
đổi đồng 1 đôla ra tiền xu rồi chỉ chỗ bỏ tiền xu vào máy cho cậu ấy. Cậu ấy mừng
quá, đưa cho Belle tờ tiền cũ và chọn một loại nước quả. Rồi Belle vỗ vai cậu ấy,
nói gì đó, cả hai cùng mỉm cười rồi đi theo hai hướng khác nhau để về chỗ của
mình.
Nếu nhìn vào tình huống đó, có thể bạn sẽ cho rằng Belle và
cậu học sinh kia thuộc về hai thế giới khác nhau. Nhưng trong khoảnh khắc ấy, họ
cùng chia sẻ một sự thông cảm và thấu hiểu giữa những người bạn. Trước khi rời
khỏi căntin hôm ấy, tôi nhìn cậu ấy thêm lần nữa. Bỗng nhiên, tôi thấy cậu ấy
và tờ 1 đôla lúc nãy thật giống nhau.
Tờ đôla không được cái máy chấp nhận, cũng như cậu ấy không
được chúng tôi chấp nhận bước vào “thế giới bình thường” của mình. Nhưng rồi đồng
đôla đã tìm thấy một chỗ trong chiếc ví của Belle, và cả cậu học sinh “chậm
phát triển” ấy cũng tìm được một chỗ cho mình giữa những người cảm thông và
nhân hậu. Tất cả chỉ cần một người biết quan tâm…
Hiểu biết và thương mến nhau là hai nhân tố vô cùng quan trọng
trong các mối quan hệ xã hội để mọi người có thể cảm thông cho nhau, cùng nhau
xây dựng mối quan hệ tốt đẹp, đầy ý nghĩa và cùng nhau sống trong an vui, hạnh
phúc. Khi đã hội đủ sự hiểu biết và thương yêu nhau thì mọi người rất dễ cảm
thông, bỏ qua những lầm lỡ của nhau, giúp nhau cùng hoàn thiện. Chỉ có dùng sự
hiểu biết và tình thương yêu lẫn nhau mới có thể nhanh chóng hàn gắn lại những
rạn nứt trong tất cả các mối quan hệ xã hội mà thôi
Làm ngơ ít khi đem lại kết quả như ý muốn lắm, mà có hàn gắn
lại chăng nữa thì cũng chỉ là tương đối, gượng ép. Vì thế, chúng ta nên hạn chế
việc sử dụng biện pháp làm ngơ để giải quyết những điều không vừa ý xảy ra
trong các mối quan hệ xã hội. Hãy gạt bớt đi tính tự tôn, sĩ diện của bản thân
mình, hãy đến với nhau và cởi mở giãi bày cho nhau hiểu những suy nghĩ, cảm xúc
của mình để xây dựng mối quan hệ ấy ngày càng hoàn thiện hơn, có ý nghĩa hơn.
Có được những mối quan hệ tốt đẹp trong cuộc sống ngắn ngũi này là một diễm
phúc lớn. Hãy cùng nhau trân trọng và giữ gìn nó, đừng để phải đổ vỡ vì những
điều nhỏ nhặt.