Chủ đề
CHÀO MỪNG QUÝ VỊ ĐÃ GHÉ THĂM TRANG NHÀ. CHÚC QUÝ VỊ AN VUI VỚI PHÁP BẢO CAO QUÝ !
Sau khi nhập Niết bàn Đức Phật Thế Tôn thường hóa thân xuống dương trần để dẫn độ những người có từ tâm và tu hành sắp thành chánh quả.
Mỗi khi Ngài đến nơi nào thì hào quang sáng lên tỏa ra, nhưng đặc biệt chỉ người nào quyết tâm tu luyện và giữ đúng giới hạn mới nhìn thấy. Còn những người nào còn nặng lòng tham , sân, si không nhìn thấy gì cả và cũng không biết có Đức Thế Tôn đi qua.
Ngài mặc một chiếc áo vàng tươi tỏa ra muôn ánh hào quang lấp lánh chiếu vào lưng con rùa khiến toàn thân nó cũng vàng rực lên.
Thấy mọi người đều chăm chú nhìn mình với con mắt thèm muốn chú rùa vàng đắc chí lắm. Chú định bụng khi nào rỗi rãi sẽ xuống dương trần dạo chơi vài ngày cho thỏa trí.
Một hôm chú gặp một con sông rất lớn chắn ngang đường đi, mà không có thuyền bè gì cả.
Chú đang phân vân định quay trở lại. Đột nhiên nước sông tự nhiên nổi cuộn lên tạo thành những làn sóng đập mạnh vào bờ.
Con cá sấu này dài gần căn nhà ba gian,toàn thân đen sùi như sắt.
- Kính chào bác rùa, bác thật là người tốt số nên mới được luôn luôn hầu hạ Đức phật Thế Tôn.
Cá sấu gật đầu ba cái nói : Tôi muốn nhờ bác một chuyện không biết bác có chịu giúp tôi không?
Cá sấu cả mừng nói: Nếu bác gặp được Đức Phật, bác tâu dùm tôi, tôi đã tu luyện nhiều năm gìn giữ giới luật không sát hại loài người, không ăn thịt chỉ ăn rau cỏ mà tại sao tới ngày nay tôi vẫn chưa thành chánh quả.
Chưa biết phải làm sao. Thì một con chim đại bàng rất lớn ở trên trời sà xuống cúi đầu chào chú.
Dọc đường chim đại bàng cũng nhờ chú tâu với Đức Phật là hắn đã tu luyện nhiều năm, ăn chay trường, cứu giúp người và thú bị thương hoặc bị hà hiếp mà sao chưa thành chưa thành chánh quả.
Vị sư trông thấy chú rùa vội sụp xuống vái lạy.
Vị sư nói : Tôi đã có dịp trông thấy ngài khi Đức Thế Tôn vẫn đi qua đây.nếu ngài gặp Đức Thế Tôn xin ngài tâu dùm tôi tu luyện từ thủa nhỏ, công đức cũng đã nhiều mà tôi vẫn phải gặp nhiều nghiệp chướng. Mới đây mẹ tôi lại bị quân cướp giết chết. Còn tôi cũng chẳng được yên thân vì bị dân làng xua đuổi.
Một hôm chú rùa đi theo Đức Phật xuống trần thế. Chú rùa gặp một con rắn tu luyện đã lâu năm và có nhiều phép thuật.
Chú rùa bực lắm, nhưng không dám trả lời.
Chú rùa tức lắm định tâu trình sự việc cho Đức Phật nghe để con rắn biết tay. Nhưng khi vừa mở mồm ra, chiếc áo của Đức Phật bung ra và chú rùa bị rơi xuống chân núi bị thương rất nặng.
Đức Phật nói : Con rùa bé nhỏ kia. Mi đã xao lãng bổn phận của mi, quên lời ta dạy. Ta không thể cho mi theo hầu hạ ta nữa.
Đức Phật lắc đầu nói : Mi lòng trần còn nặng, kể từ nay ta bắt mi xuống trần sinh sống để suy ngẫm về những việc mi đã làm.
Đức Phật mỉm cười nói : Mi khỏi lo ta sẽ cho mo môt bạo vật có thể che chở cho mi chống lại với các sự nguy hiểm.
Nói xong, Đức Phật phất tay một cái. Chú rùa vàng biến thành chú rùa đen có một cái mai rất dày. Mỗi lần cần đi kiếm ăn hoặc di chuyển chú mới thò cổ ra ngoài và cũng kể từ đấy chú rùa xuống sinh sống tại hạ giới cho đến ngày nay.

Ngô Văn Doanh – Quế Lai (1990), Truyện cổ Thái Lan, NXB Trẻ, TP.HCM