Xa xôi trên con đường chẳng thân quen trong một buổi trưa hè gay gắt, thằng bé nhỏ xíu đen nhẻm ấy đã thấm mệt. Trời nắng, hai bên ruộng lúa trổ bông xanh mướt vẫn không xua đi cái nóng trong lòng thằng bé. Bước sang ngày thứ hai rồi còn gì, bỗng đôi mắt nó vụt sáng lên khi nhìn thấy chòi lá bán nước ven đường, những trái dừa xanh mơn mởn như trêu đùa cổ họng khát cháy của thằng bé. Nó thu hết can đảm hỏi cô bán hàng bao nhiêu một ly. Dừa miền Tây ngày ấy có mắc đâu, nhưng giọng nói cô bán hàng lại khiến nó chột dạ, gấp đôi số tiền lẻ còn lại của nó rồi còn gì.
Ước mơ trái dừa quá tầm tay, thằng bé đánh liều hỏi: “Bán cho con một ly nước”. Cô bán hàng nhìn nó từ đầu đến chân rồi thở dài mời nó ngồi mà chặt nguyên một trái dừa. Nó uống ngon lành. Trời trưa, đường vắng, nó đánh liều chạy một mạch sau khi uống xong trái dừa, bỏ lại sau lưng tiếng gọi thất thanh của cô bán dừa. Cô ấy chạy xe đạp đuổi theo và hô hoán. Tiếng hét của cô làm bác nông dân bên đường chợt tỉnh. Thằng bé bị bắt.
Cô bán hàng đến nơi, mọi người hiểu chuyện định bụng đưa thằng bé ấy đến công an, chỉ mỗi cô bán hàng nghĩ khác, cô nói theo giọng miền Tây: “Tao cho mày thêm, định bụng không lấy tiền, sao mày bỏ chạy như vậy hở con”. Nói rồi cô để thằng bé đi. Thằng bé nhìn cô bán dừa rồi lẳng lặng bước đi, nó bỗng dưng nhớ mẹ da diết. Lần đầu tiên trong 2 ngày đường, nó muốn quay về.
Sau lần ấy, thằng bé thay đổi hẳn, ly nước dừa tuy nhỏ nhưng để lại một câu chuyện lớn trong lòng nó. Nó hiểu trên đời còn nhiều người tốt mà nó may mắn gặp được- cô bán dừa ngày xưa.
Nguồn: VNExpress (Tác giả: Thắng)